Từ điển Phát minh/Tên lửa hành trình

Tên lửa hành trình là một phát minh quan trọng trong lĩnh vực quân sự và công nghệ vũ trụ. Chúng được thiết kế để mang theo các tải trọng tấn công, bao gồm cả đạn dược hạt nhân và phi hạt nhân, và có thể bay qua khoảng cách xa hơn nhiều so với các phương tiện tấn công truyền thống khác.

Lịch sử của tên lửa hành trình bắt đầu vào thập niên 1930, khi các nhà khoa học ở Liên Xô và Đức bắt đầu nghiên cứu về phương tiện tấn công mới dựa trên nguyên tắc của tên lửa. Trong thời gian Chiến tranh Thế giới II, Đức đã phát triển thành công các loại tên lửa hành trình, bao gồm cả V-1 và V-2, được sử dụng để tấn công các mục tiêu ở châu Âu.

Sau chiến tranh, các nước khác như Mỹ, Liên Xô và Anh cũng phát triển các loại tên lửa hành trình của riêng mình. Trong những năm 1950 và 1960, cuộc chạy đua vũ trang giữa Mỹ và Liên Xô đã thúc đẩy sự phát triển của các loại tên lửa hành trình mới, bao gồm cả các loại tên lửa đạn đạo (ICBM) được sử dụng để mang các vũ khí hạt nhân.

Ngày nay, các loại tên lửa hành trình tiên tiến nhất có khả năng đánh bại các mục tiêu di động trên đất liền, trên biển hoặc trên không. Các loại tên lửa này thường được trang bị các hệ thống điều khiển tự động và được lập trình để theo dõi và tấn công các mục tiêu chính xác nhất có thể.

Tuy nhiên, việc sử dụng các loại tên lửa hành trình cũng đồng nghĩa với nguy cơ chấn thương đối với con người và các tài nguyên thiên nhiên khác trên Trái đất. Sự phát triển của các loại vũ khí này cũng đòi hỏi các quốc gia phải đưa ra các quy định nghiêm ngặt về việc sử dụng chúng, để đảm bảo an toàn và bảo vệ sự sống của con người và môi trường sống.