Bách khoa toàn thư Lịch sử/Khủng hoảng kinh tế 1929-1933

Khủng hoảng kinh tế 1929-1933, còn được gọi là Đại khủng hoảng, là một thời kỳ kinh tế khó khăn nhất trong lịch sử của Mỹ và thế giới. Khủng hoảng bắt đầu vào ngày 24 tháng 10 năm 1929, khi thị trường chứng khoán Mỹ giảm mạnh trong một ngày được gọi là Thứ Ba Đen Tối, và kéo dài cho đến thập niên 1930.

Một trong những nguyên nhân chính của khủng hoảng này là việc mua vào cổ phiếu trên phần mềm. Khi giá cổ phiếu tăng cao, nhiều người đã vay tiền để mua vào cổ phiếu. Khi giá cổ phiếu giảm mạnh, họ không thể trả nợ và các ngân hàng bắt đầu đóng cửa hoặc phá sản.

Khủng hoảng kinh tế đã lan rộng từ Mỹ sang các quốc gia khác trên toàn cầu. Các quốc gia trên thế giới phụ thuộc nhiều vào thị trường Mỹ để bán hàng hóa của họ và khi Mỹ trải qua khủng hoảng kinh tế, các quốc gia khác cũng bị ảnh hưởng. Điều này dẫn đến một suy thoái toàn cầu, khi nền kinh tế thế giới giảm sút và hàng triệu người mất việc làm.

Chính phủ Mỹ đã cố gắng giải quyết khủng hoảng bằng cách triển khai nhiều chính sách khác nhau. Tuy nhiên, những nỗ lực này đã không đem lại nhiều hiệu quả, và tình hình chỉ càng tồi tệ hơn. Tuy nhiên, sự xuất hiện của Franklin D. Roosevelt và chương trình New Deal của ông đã giúp đỡ nền kinh tế Mỹ bình phục và tạo ra một số quy định mới để giúp ngăn chặn khủng hoảng tương lai.

Khủng hoảng kinh tế 1929-1933 đã có một tầm ảnh hưởng lớn đến kinh tế và xã hội của Mỹ và thế giới. Nó đã đưa ra những bài học quan trọng về tài chính và quản lý kinh tế, và đã khuyến khích sự xuất hiện của nhiều chính sách mới để giúp ngăn chặn khủng hoảng kinh tế trong tương lai.